Mã sách: 15

Thơ Khuyến Tu

  • Tác giả: Trưởng Lão Hộ Nhẫn
  • Chuyên mục: Thơ văn Phật Giáo
  • Trạng thái: Còn trong thư viện

Mô tả sách

Thơ khuyến tu

(Tuyển tập thơ khuyến tu Cố Đại Trưởng Lão Hộ Nhẫn)

Tỳ Khưu Hộ Nhẫn

Trưởng Lão Hộ Nhẫn thế danh Tôn Thất Thuế, sinh năm 1924 tại thôn Thanh Lương, xã Hương Xuân, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế.

Ngài thuộc dòng dõi hoàng gia Đệ cửu hệ, Tứ phòng. Phụ thân là Cụ ông Tôn Thất Tích, pháp danh Nguyên Phước, mẫu thân là Cụ bà Phan Thị Cưỡng, pháp danh Nguyên Thâm, đều là những nông dân hiền lương, chất phác.

Ngài có tất cả năm anh chị em, hai trai, ba gái. Hiện tại, một gái đã mất, còn Ngài và hai em gái đều theo Phật xuất gia. Hai thân Ngài đều đã khuất núi.

KỆ KHUYẾN TU

Việc trần thế, khuyên ai phải ngẫm

Danh mà chi, lợi lắm mà chi

Bả công danh, bọt nước ra gì

Mùi phú quý, vầng mây tan hợp

Sang cho mấy cũng rồi một kiếp

Giàu đến đâu chỉ hưởng một đời

Lẽ tử sanh đeo đuổi kiếp người

Thân tứ đại lấy đâu làm chắc

Kìa! Sanh tử thấy liền trước mắt

Chốn mộ phần lắm kẻ thanh xuân

Tấm thân này vốn chỉ giả thân

Nay còn đó mai chưa chắc được

Phần nỗi bệnh, nỗi già thúc phược

Sống trên đời, sống được bao lâu?

Mới tóc xanh kế đã bạc đầu

Rồi lại đến gò hoang một nấm

Ôi! Hơi thở - khí nhân duyên mượn tạm

Một sớm vô thường trả lại thôi

Muôn việc đều nương mấy tấc hơi

Hơi vừa dứt, việc đời cũng dứt

Nào sự nghiệp, nhân thân, tài vật

Nhắm mắt rồi lại nắm tay không

Sanh giả, không, hề! tử giả, không

Đất, nước, lửa - có đâu tồn tại?!

Rồi tử sanh, luân hồi mãi mãi

Nổi trôi theo bể khổ trầm luân

Ngẫm ngán thay định luật Vô Thường

Khuyên nhân thế tầm đường giải thoát

Nếu chí nguyện thanh cao mong đạt

Cần nương theo Giáo Pháp Phật Đà (Buddha)

Dốc một lòng tự giác, tự tha

Hành Bát Chánh hướng về Đạo Quả

Kíp thức tỉnh, mê đồ buông xả

Thôi đắm say huyễn hoá hồng trần

Ly não phiền, Phật cảnh cao đăng

Thành chánh quả vô sanh bất diệt.

_______*_______

Ai ơi cố gắng tu hành

Để sau đến bậc Vô Sanh mà nhờ

Làm người phải rõ tri cơ

Gương lu vì bụi, trăng lờ vì mây

Chở che nhờ đức cao dày

Dầu tu cho mấy chẳng tày tu tâm

Đường mê khuyên chớ bước lầm

Não phiền cũng bởi tham tâm của mình

Chớ nên hại vật sát sanh

Tu nhân tích đức mới thành phẩm cao

Cuộc đời như thể chiêm bao

Công danh phú quý nơi nào mà mong

Nhớ xưa Vương Khải, Thạch Sùng

Dầu cho ngàn tứ, muôn chung một thời

Của đời trả lại cho đời

Giàu sang mà khỏi luân hồi đặng chăng?

Đổi thay máy tạo không ngừng

Bức tranh vân cẩu mấy tầng xa xa

Khuyên đừng trách lẫn trời già

Đáo đầu thiện ác, chánh tà khác nhau

Quả, nhơn chẳng trước thì sau

Gẫm cơ báo ứng chậm mau mấy hồi

Người đời nghĩ đó mà coi

Nay không toan liệu sau này làm sao

Khuyên đừng nại chút công lao

Nhắm chừng bờ giác tìm vào tận nơi

Bản minh vốn đã sẵn rồi

Vẫn trong mình, có há ngoài đâu xa

Trừ nghiệp chướng, giải oan gia

Trì trai, niệm Phật ấy là công phu

Tháng ngày thấm thoát bóng câu

Đã qua bể khổ dễ dầu trở lui

Thiện căn, phúc quả tài bồi

Đèn khêu mới rạng, ngọc dồi mới xinh

Lánh vòng lục dục, thất tình

Ấy là khỏi lưới vô minh phàm trần

Rõ ràng phúc tội tại tâm

Mình làm, mình chịu chẳng lầm mảy may

Máu tham tràn khắp xưa nay

Lợi danh biết mấy cho đầy lòng ai

Chớ tham danh lợi đua bơi

Ỷ rằng có đức, có tài là xong

Vượn còn biết mến trăng trong

Người sa vào đám bụi hồng làm chi

Hãy theo chánh lý mà suy

Xét cho thấu đáo vô vi đạo thường

Tu cho ra khỏi sáu đường

Đừng tham những vật vô thường thế gian

Cho hay hoa nở rồi tàn

Ngày xuân vừa chớm, bước sang xế chiều

Chi bằng tìm chốn tiêu diêu

Nương theo cảnh Phật lánh điều thị phi

Ghi lòng hai chữ từ bi

Sám trừ vọng niệm liễu tri Niết-bàn

Ba đời chư Phật chứng minh

Chí tâm quy mạng phù danh chẳng cầu

Còn thêm phúc hưởng mai sau

Rõ thêm ý đạo nhiệm mầu chẳng sai

Những đều khuyên nhắc trên đây

Khuyên ai cố gắng đáo lai Niết-bàn.